Verse 1:
Cuộc đời này là một sân khấu ảnh ảo.
Ta hóa thân vào từng vai diễn của đời mình.
Khi chối sáng giữa ngàn ánh lòe loẹt chiếu quanh.
Khi leo lét âm thầm trong những góc khuất.
Màn buông xuống, ánh đèn tắt sau những chương hồi.
Ta khóc lên xiêm y mới, son phấn điểm tô.
Bridge:
Ngàn ánh ngắm nhìn soi xét ta.
Ta diễn xuất những gì người khác nói?
Những cảm xúc chà xát vào nhau.
Kẻ chính diện, hiên ngang niềm kiêu hãng?
Kẻ phản diện, những mưu mô khôn lường?
Đó là ta hóa thân trên sân khấu cuộc đời.
Chorus1:
Sân khấu cuối cùng.
Phút hấp hối khu màn khép.
Tấn bi kịch hay hài kịch?
Verse 2:
Căn phòng tối là không gian nuốt trọn sân khấu.
Những hoang mang, những nghi ngờ, những mong đợi.
Và ánh sáng chợt vụt lên mang theo im lặng.
Họ nín thở chờ đợi những điều không ai hay.
Màn kéo lên cùng những lời nói u huyễn.
Ta bước ra giữa ánh sáng, giữa sân khấu cuộc đời.
Bridge
Chorus 2:
Sân khấu cuối cùng.
Phút hấp hối khu màn khép.
Tấn bi kịch hay hài kịch?
Sân khấu cuối cùng.
Niềm kiêu hãnh hay những mưu toan.
Ôi ta mong phút huy hoàng.